Ngày Ấy… Bây Giờ…

Ngày Ấy…

(Ban nhạc Cỏ Úa đang trình diễn ca khúc Hotel California nhân kỷ niệm 101 năm thành lập trường Quốc Học Huế)

Cấp 3 – Ban nhạc Cỏ Úa – Chuyên Toán Quốc Học Huế (95-98)

– Nghĩa Đói (bass)
– Tính Đĩ (drums)
– Hùng Gấu (vocals)
– Nam Lèo (rhythm guitar)
– Khoa Đẻ (rhythm guitar)
– Nhân Cu Li (lead guitar)

(Ban nhạc Cỏ Úa trong một buổi tập)

Cấp 3 – Những khoảnh khắc không thể nào quên…

Bây Giờ…>

Cuồng Nhiệt…

Sâu Lắng…

Trầm Tư…

Rạng Rỡ…
……………………
…………………………..

Philip Hung Cao
#tekfarmer

Tưởng Niệm

Vậy mà ta cũng đã đi gần được nửa cuộc đời rồi. Thời gian thoăn thoắt như cánh chim bay, chẳng chờ đợi một ai.

Ngồi một mình trong bóng đêm, nghe giọng hát Sĩ Phú như từng giọt rượu rót vào trong lòng. Ta khẽ châm điếu thuốc, chầm chậm đưa lên môi. Thật lạ là những người đã đến và đi khỏi cuộc đời ta đều ghét ta hút thuốc. Vẫn biết thuốc lá không tốt cho sức khỏe, nhưng thuốc lá đắng và khét, như chính cuộc đời ta. Ta đang cảm nhận những cảm xúc rất thật của cuộc đời mình.

Thỉnh thoảng ta lại khẽ trở mình, vì một vài vết thương lòng lại hiện về, đau nhói… Mắt Biếc năm xưa nay đâu? Ta lặng nhìn trái tim ta, chằng chịt nhiều vết thương của cuộc sống và tình yêu. Có những vết thương đã liền sẹo, có những vết thương vừa kịp lên da non, và có cả những vết thương hãy còn đang rỉ máu. Cứ mỗi vết thương vừa kịp lành, một vết thương khác lại khắc vào. Đó có lẽ là số phận của cuộc đời ta chăng?

Kể từ ngày ta cất tiếng khóc chào đời, có bao giờ lòng ta thực sự bình yên chưa nhỉ? Có lẽ là có rồi, mà cũng có lẽ chưa bao giờ. Những kỷ niệm thời thơ ấu chợt ùa về. Ta thấy ta đang sống hạnh phúc, sung sướng, đầy đủ, sung túc và ấm áp trong gia đình của mình. Vậy mà… Cuộc đời là như vậy đó, chẳng ai có thể biết trước được chữ ngờ. Ta nhớ những lúc ta phải nhịn đói đi học. Ta nhớ những lúc ta ngất xỉu trên lớp vì đói. Ta nhớ lúc cô chủ nhiệm gọi ta ra khi ta đang học, chỉ để ôm chầm lấy ta và khóc, vì biết tất cả những gì ta đang phải chịu đựng. Ta nhớ những lúc những người bạn cũ của cha ta ngoảnh mặt đi, khi ta lễ phép chào. Ta vẫn còn nhớ những lời nhục mạ mà họ dành cho cha ta và ta. Chỉ cách đó không lâu thôi, họ vẫn còn đến nhà ta, uống trà, đọc sách và đàm đạo cùng cha ta cơ mà? Ta vẫn còn nhớ những khoảnh khắc những người đã đến và đi khỏi cuộc đời ta, vì cảm thấy tủi thân khi phải ở bên cạnh ta, với gia đình hoạn nạn của ta.

Vậy đó, cuộc đời này đã dạy ta quá nhiều điều, cuộc đời đem lại cho ta nhiều trái đắng, cho ta những bài học mà có khi ta có sống thêm kiếp nữa cũng chưa chắc có cơ hội được học. Có ai đó đã nói: Chúng ta không chọn được nơi chúng ta sinh ra. Nhưng nếu như có kiếp sau, ta vẫn mong được sinh ra trong gia đình hiện tại của ta. Chính vì vậy, ta mới hiểu được rằng ranh giới giữa giàu nghèo là thật mong manh, ta mới hiểu được rằng ranh giới giữa hạnh phúc và đau khổ thật quá mong manh. Giàu đó, rồi nghèo đó. Hạnh phúc đó, rồi cũng khổ đau đó.

Ta sống nhiều với cảm xúc của mình. Có lẽ chính vì vậy, mà tâm hồn ta nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nhưng ta chưa bao giờ hối tiếc với tất cả những gì ta đã trải qua. Ta đã dâng tặng cuộc sống và tình yêu tất cả những gì mà ta có. Dù hạnh phúc, niềm vui mà ta đã có thật mong manh và ra đi nhanh như cơn gió thoảng để lại buồn đau và những niềm riêng chôn dấu, ta vẫn sẽ tiếp tục sống với cảm xúc của mình. Ta vẫn sẽ sống hết với tất cả những gì ta có với cuộc đời và tình yêu. Sau tất cả những gì ta đã trải qua, ta thấy mình vẫn xứng đáng có được hạnh phúc và yêu thương. Ta vẫn luôn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.

Vậy thôi đó, hôm nay ta tưởng niệm quãng đường dài gần một nửa cuộc đời của ta.

Thôi thì, ta khép lại một quãng đời
Thôi thì, ta phải bỏ lại phía sau những thứ không thuộc về ta
Thôi thì, ta phải tiếp tục bước về phía trước
Thôi thì, ta đi tìm số phận của ta…

Nhạc tắt, rượu hết, thuốc cũng đã tàn như đêm trắng. Ngoài kia, hình như bình mình đang vẫy gọi ta lên đường. Chuyến đi tìm lại cuộc đời ta…

Đêm nay, ta đi gần hết nửa cuộc đời…

Philip Hung Cao
#tekfarmer

Chu kỳ đi xuống…

Cuộc đời của con người là một chuỗi chu kỳ. Nếu may mắn, đó sẽ là một hình sin đều đặn. Còn nếu không, đó sẽ là đỉnh Everest và vực Mariana. Nếu bạn đang ở vực Mariana, bạn sẽ làm gì?

Đối với một người đàn ông, chu kỳ đi xuống luôn tồi tệ. Nhưng đó là phần tất yếu của cuộc sống, và anh ta phải chấp nhận điều đó.

Phải cay đắng chấp nhận rằng, tất cả chúng ta đều là những kẻ cô độc, thực sự cô độc trong cái hình hài mà ta gọi là cuộc sống….

Philip Hung Cao
#tekfarmer

You’re still a loser….

Đây là bài diễn văn của Larry Ellison (Chủ tịch Oracle) tại ĐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.

******************

“Là SV tốt nghiệp từ ĐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc. Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trước trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?

Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?

Bởi vì tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ĐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.

Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4, 5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ “cách chữa bệnh”.

Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần “cách chữa bệnh”. Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?

Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng ” Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?”

Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông (trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lưng thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.

Thay vào đó, tôi muốn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Đứng dậy đi.

Điều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…

(Đến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu).

To Hung Gau: You’re still a loser..

Philip Hung Cao
#tekfarmer

Mama Don’t You Cry…

I fight the tears since you’ve been gone
And I stand in fear, can I make it on my own
Without your love to guide me thru my life
It’s so cold at night without you here

“… Con đã cố gắng không khóc kể từ lúc Mẹ bỏ con ra đi mãi mãi. Những năm tháng không có Mẹ ở bên, con luôn phải sống trong nỗi sợ hãi và âm thầm chịu đựng. Mẹ ơi, liệu con có thể tự bản thân con đương đầu với cuộc sống khi không có tình thương của Mẹ đưa đường dẫn lối cho con không?…”

Oh we’re all the same, we all live and die
You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
Every night when I close my eyes
I see a light and shadows of your face
It’s always there like an angel over me
So many frozen years hangin’ on my wall
A thousand words, I can hear them call
Oh I tried so hard but I could never say goodbye

“…Dẫu biết rằng cát bụi sẽ lại trở về với cát bụi. Con người ta sống trên đời không thoát ra khỏi kiếp luân hồi nhưng tại sao Mẹ lại bỏ con ra đi sớm như thế? Mẹ sẽ luôn ở trong trái tim con, hình bóng của Mẹ sẽ luôn cùng con trong tất cả mọi cuộc hành trình. Hằng đêm, khi con chìm vào giấc ngủ, Mẹ như một thiên thần soi sáng đường cho con trong đêm tối cuộc đời. Cho dù những năm tháng không có Mẹ ở bên con đang dần trôi qua những những ký ức, những kổ niệm về Mẹ chẳng bao giờ phai nhạt trong trái tim con…”

You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
No one can kiss away the pain like you
No one like Mama, no one like you

“…Không một ai có thể dành cho con sự dịu dàng, tình mẫu tử như Mẹ đã dành cho con. Không một ai ngoài Mẹ có thể trao cho con nụ hôn âu yếm nhẹ nhàng mỗi khi con khóc. Không một ai trên Trái Đất này có thể thay thế Mẹ của con…Không một ai….Mẹ ơi, con sẽ cố gắng để sống sao cho tốt, sống sao như Mẹ đã hằng mong muốn về con.”

You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
(You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry – don’t you cry)
(You’ll always live in my dreams) in my dreams (Oh Mama don’t you cry)
Oh Mama don’t you cry

Cũng bài hát này, cũng những giai điệu này, mỗi mùa Vu Lan về, cảm xúc của tôi vẫn luôn như ngày xưa. Giọng hát của Mike Matijevic vẫn luôn dạt dào, vẫn luôn nức nở, như vẫn đang an ủi và vỗ về. Mặc dù Mẹ đã ra đi mãi mãi nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy Mẹ như vẫn luôn ở bên cạnh, âm thầm dõi theo từng bước chân tôi đi, vẫn luôn vỗ về và che chở tôi trước mọi sóng gió của cuộc đời…..

Mỗi mùa Vu Lan về, con đều thấy buồn và chạnh lòng khi không ở bên cạnh Ba Mẹ. Có phải đó là số phận? Hay số phận là do mình tạo nên? Con phải làm gì đây? Cuộc đời đưa con đi xa Ba Mẹ, nhưng nhất định một ngày con sẽ trở về. Bây giờ đây, con chỉ biết cố gắng sống và làm việc thật tốt, cố gắng để nên người như ước mong của Ba Mẹ. Ba Mẹ ơi, hãy luôn tin tưởng ở con, và hãy luôn tha thứ cho những lỗi lầm của con…

….. Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không!….

Hạnh phúc cho những ai còn có Mẹ…

[Mùa Vu Lan, 2008]

Philip Hung Cao
#tekfarmer

English
Exit mobile version