Chu kỳ đi xuống…

Cuộc đời của con người là một chuỗi chu kỳ. Nếu may mắn, đó sẽ là một hình sin đều đặn. Còn nếu không, đó sẽ là đỉnh Everest và vực Mariana. Nếu bạn đang ở vực Mariana, bạn sẽ làm gì?

Đối với một người đàn ông, chu kỳ đi xuống luôn tồi tệ. Nhưng đó là phần tất yếu của cuộc sống, và anh ta phải chấp nhận điều đó.

Phải cay đắng chấp nhận rằng, tất cả chúng ta đều là những kẻ cô độc, thực sự cô độc trong cái hình hài mà ta gọi là cuộc sống….

Philip Hung Cao
#tekfarmer

You’re still a loser….

Đây là bài diễn văn của Larry Ellison (Chủ tịch Oracle) tại ĐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.

******************

“Là SV tốt nghiệp từ ĐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc. Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trước trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?

Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?

Bởi vì tôi, Lawrence “Larry” Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ĐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.

Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4, 5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ “cách chữa bệnh”.

Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần “cách chữa bệnh”. Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?

Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng ” Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?”

Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông (trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lưng thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.

Thay vào đó, tôi muốn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Đứng dậy đi.

Điều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…

(Đến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu).

To Hung Gau: You’re still a loser..

Philip Hung Cao
#tekfarmer

Gieo quẻ tuần 8/9

Song Ngư (19/2 – 20/3)

“Ai là người đứng đầu ở đây?” – Nếu đầu tuần này, bạn không có toàn quyền kiểm soát, điều khiển thì hãy hỏi: ai là sếp, bởi bạn có cơ hội và lựa chọn. Cân nhắc xem sự hướng dẫn của ai thực sự giúp ích cho bạn? Một chút bàn bạc, hỏi ý kiến không phải là ý tưởng tồi. Chỉ cần không hy vọng vào những thứ quá to tát trong ngày thứ năm và thứ sáu, bời dù bạn có thử làm nhiều cách thức, không cái nào trong số đó thực sự hiệu quả. Tự hỏi bản thân xem những lĩnh vực ưu tiên dài hạn của bạn hiện tại là gì? Bất kể bạn tập trung vào cái gì cuối tuần này, thì hãy nhận sự giúp đỡ từ người khác với lối cư xử nghiêm túc. Và nhìn vào bạn mà xem, bạn đang tỏa sáng!

Mama Don’t You Cry…

I fight the tears since you’ve been gone
And I stand in fear, can I make it on my own
Without your love to guide me thru my life
It’s so cold at night without you here

“… Con đã cố gắng không khóc kể từ lúc Mẹ bỏ con ra đi mãi mãi. Những năm tháng không có Mẹ ở bên, con luôn phải sống trong nỗi sợ hãi và âm thầm chịu đựng. Mẹ ơi, liệu con có thể tự bản thân con đương đầu với cuộc sống khi không có tình thương của Mẹ đưa đường dẫn lối cho con không?…”

Oh we’re all the same, we all live and die
You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
Every night when I close my eyes
I see a light and shadows of your face
It’s always there like an angel over me
So many frozen years hangin’ on my wall
A thousand words, I can hear them call
Oh I tried so hard but I could never say goodbye

“…Dẫu biết rằng cát bụi sẽ lại trở về với cát bụi. Con người ta sống trên đời không thoát ra khỏi kiếp luân hồi nhưng tại sao Mẹ lại bỏ con ra đi sớm như thế? Mẹ sẽ luôn ở trong trái tim con, hình bóng của Mẹ sẽ luôn cùng con trong tất cả mọi cuộc hành trình. Hằng đêm, khi con chìm vào giấc ngủ, Mẹ như một thiên thần soi sáng đường cho con trong đêm tối cuộc đời. Cho dù những năm tháng không có Mẹ ở bên con đang dần trôi qua những những ký ức, những kổ niệm về Mẹ chẳng bao giờ phai nhạt trong trái tim con…”

You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
No one can kiss away the pain like you
No one like Mama, no one like you

“…Không một ai có thể dành cho con sự dịu dàng, tình mẫu tử như Mẹ đã dành cho con. Không một ai ngoài Mẹ có thể trao cho con nụ hôn âu yếm nhẹ nhàng mỗi khi con khóc. Không một ai trên Trái Đất này có thể thay thế Mẹ của con…Không một ai….Mẹ ơi, con sẽ cố gắng để sống sao cho tốt, sống sao như Mẹ đã hằng mong muốn về con.”

You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry
You’ll always live in my dreams, oh Mama don’t you cry
(You’ll always be in my heart, oh Mama don’t you cry – don’t you cry)
(You’ll always live in my dreams) in my dreams (Oh Mama don’t you cry)
Oh Mama don’t you cry

Cũng bài hát này, cũng những giai điệu này, mỗi mùa Vu Lan về, cảm xúc của tôi vẫn luôn như ngày xưa. Giọng hát của Mike Matijevic vẫn luôn dạt dào, vẫn luôn nức nở, như vẫn đang an ủi và vỗ về. Mặc dù Mẹ đã ra đi mãi mãi nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy Mẹ như vẫn luôn ở bên cạnh, âm thầm dõi theo từng bước chân tôi đi, vẫn luôn vỗ về và che chở tôi trước mọi sóng gió của cuộc đời…..

Mỗi mùa Vu Lan về, con đều thấy buồn và chạnh lòng khi không ở bên cạnh Ba Mẹ. Có phải đó là số phận? Hay số phận là do mình tạo nên? Con phải làm gì đây? Cuộc đời đưa con đi xa Ba Mẹ, nhưng nhất định một ngày con sẽ trở về. Bây giờ đây, con chỉ biết cố gắng sống và làm việc thật tốt, cố gắng để nên người như ước mong của Ba Mẹ. Ba Mẹ ơi, hãy luôn tin tưởng ở con, và hãy luôn tha thứ cho những lỗi lầm của con…

….. Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không!….

Hạnh phúc cho những ai còn có Mẹ…

[Mùa Vu Lan, 2008]

Philip Hung Cao
#tekfarmer

Người suốt đời gặp may

Vì phải dắt xe đi thay săm nên chị đến công ty trễ mất 15 phút. Bà phó phòng nói rằng giám đốc cho gọi chị. Chị nghĩ: “Nếu giám đốc khiển trách về việc đi làm trễ thì mình sẽ thành khẩn xin lỗi chứ không thanh minh”.

Nhưng không có một lời khiển trách nào cả. Sếp gặp chị để mong chị thông cảm rằng lẽ ra hôm nay chị phải nhận được quyết định tăng lương, vì đã đến hạn, nhưng vì mục tiêu chống lạm phát nên Chính phủ đã cắt giảm nhiều hạng mục đầu tư công, trong đó có một dự án của công ty. Do vậy, tình hình tài chính của công ty có gặp khó khăn nên chị và một số người đáng lẽ được tăng lương đợt này nhưng phải lùi lại một thời gian và sẽ được đền bù vào kỳ tăng lương sau.

Chị về phòng làm việc với một niềm vui nho nhỏ: “Vẫn là may. Nhà nước cắt giảm đầu tư công tới hơn 41.000 tỷ đồng, nhiều doanh nghiệp lao đao, phải giảm lương của cán bộ công nhân viên, thậm chí có đơn vị phải cắt giảm nhân lực. Mình không bị giảm lương, lại còn được đền bù vào kỳ tăng lương sau, thế là may. Cái may thứ hai là mình được làm việc với một ông giám đốc tài ba và rất tử tế”. Buổi chiều, chị mua hải sản, làm một bữa cơm thịnh soạn để cả nhà ăn mừng ba cái may trong ngày của chị.

Ngày hôm sau, trên đường đi làm về, chồng chị bị một gã ngổ ngáo chạy xe đánh võng va vào xe của anh ấy, khiến chồng chị bị tai nạn, xây xát ở chân và tay. Khi nghe chồng kể chuyện này, chị nghĩ: “Thế là quá may, bị tai nạn giao thông mà chỉ xây xát nhẹ chứ không phải vào viện”. Và chị lại làm một bữa tươi để ăn mừng cái may của gia đình mình. Khi mẹ chị qua đời vì tuổi cao và bệnh nặng, tôi đến chia buồn, chị nói: “May mà mẹ em đi vào một ngày tuyệt đẹp, nắng vàng rực rỡ, lại là ngày hoàng đạo, không có mưa nên cái huyệt rất khô ráo”.

Như thế đó, chị là một người suốt đời gặp may. Đó không chỉ là một lối tư duy tích cực mà còn là một lối sống lạc quan và nhờ lối sống này mà chồng con chị không bao giờ phải nghe tiếng thở dài (cái âm thanh não ruột nhất thường phát ra từ người đàn bà). Ở đâu và bao giờ, nụ cười cũng luôn nở trên môi chị và nhờ thế, trong giao tiếp chị luôn chiếm được cảm tình của người khác và chị làm việc gì cũng hanh thông. Giờ đây tuy đã gần 40 tuổi rồi nhưng nom chị vẫn trẻ trung như tuổi 20.

Hạnh phúc là gì? Câu hỏi này rất khó trả lời. Giàu có chưa chắc đã hạnh phúc. Tiền bạc và của cải là thứ mà ai ai cũng muốn tìm kiếm nhưng không phải cứ muốn là có. Song một lối sống lạc quan là cái mà chúng ta hoàn toàn có thể tự tạo ra được.

Theo Nhà văn Hoàng Hữu Các

Gia đình

English
Exit mobile version