Anh yêu em khác mọi người

Em bảo anh: “Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: “Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo”.

Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy”. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: “Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?” Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em sợ có ngày em sẽ hói luôn cả đầu”. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: “Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ”. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ bị hói đầu nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy”. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút… đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: “Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi”. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này”. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia”. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em bảo anh: “Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất”. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là bạn thường rất miễn cưỡng chấp nhận người nào đó đã theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và
mình đã sở hữu – đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.

Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.

Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.

Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?

Yi Ming (Trung Quốc)- Nguyễn Hải Hoành dịch

Điều kì diệu mang tên tình yêu

(Hoathuytinh.com) Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.

Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.

Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.

Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.

Vị ngọt của cà phê muối

Cuối bữa tiệc, anh ngỏ ý mời cô đi uống cà phê. Cô rất ngạc nhiên, nhưng trước vẻ lịch thiệp của anh, cô nhận lời.

Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Anh, dường như quá căng thẳng, đến chẳng nói được điều gì. Còn cô, cảm thấy không được thoải mái, đang nghĩ sẽ đề nghị anh đưa về.

Bất chợt anh gọi người phục vụ: “Làm ơn cho tôi chút muối, tôi muốn dùng cà phê với muối!”. Lời đề nghị của anh làm mọi người xung quanh chú ý, mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, ngạc nhiên và giễu cợt. Gương mặt anh chuyển sang màu đỏ. Tuy thế, khi người phục vụ mang muối tới, anh vẫn dùng muỗng để lấy một chút muối bỏ vào ly cà phê của mình, và uống.

Cô tò mò hỏi anh: “Vì sao anh lại có sở thích này?”. Anh giải thích: “Khi còn nhỏ, tôi sống gần biển. Tôi rất thích chơi ở biển. Tôi có thể cảm thấy vị của biển – mặn và đắng, giống như vị cà phê có muối. Giờ đây, mỗi lần uống cà phê, tôi đều bỏ muối. Tôi thường nhớ về tuổi thơ của mình, nhớ về quê hương. Tôi rất nhớ quê hương, nhớ cha mẹ tôi, họ vẫn còn sống ở nơi đó”.

Cô nhìn thấy có những giọt nước mắt trên gương mặt anh, khi anh đang nói. Cô cảm nhận rõ sự xúc động từ sâu trong trái tim anh. Một người đàn ông khi phải thốt ra thành lời tình yêu đối với quê hương, chắc phải là một người rất yêu thương và có trách nhiệm với gia đình. Rồi cô cũng bắt đầu nói, về quê nhà xa xôi của cô, về tuổi thơ, về gia đình của cô.

Đó thực sự là một cuộc trò chuyện xúc động, một bước khởi đầu tốt đẹp trong mối quan hệ giữa họ. Và họ tiếp tục hẹn hò. Cô tìm thấy ở anh những gì mình từng mơ ước ở một người đàn ông – một người có đức tính khoan dung, chân tình và chu đáo. Rồi thì, như một câu chuyện tình đẹp: hoàng tử đã cưới người đẹp, họ sống với nhau một cuộc sống hạnh phúc. Cám ơn ly cà phê mặn. Và, mỗi lần pha cà phê cho anh, cô thường bỏ vào chút muối, đúng như anh đã thích.

Sau 40 năm chung sống, anh đã ra đi, để lại cho cô một bức thư: “Em yêu, hãy tha thứ cho anh, tha lỗi cho sự dối trá của anh. Đó là lời nói dối duy nhất mà anh từng nói với em, rằng anh thích cà phê với muối.

Hãy nhớ lại cái lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi uống, em đã rất ngạc nhiên khi thấy anh đòi bỏ muối vào cà phê. Sự thật là anh muốn yêu cầu một chút đường, nhưng có lẽ do quá bối rối, lại nói thành muối. Ngay lúc đó, anh không thể thay đổi. Anh không bao giờ nghĩ điều đó lại chính là tác nhân đầu tiên làm nên mối gắn kết giữa chúng ta.

Nhiều lần, anh đã cố gắng nhưng vẫn không nói ra được với em, nhưng anh quá sợ, vì anh đã hứa không bao giờ nói dối em. Giờ đây anh sắp lìa bỏ cuộc sống rồi, anh không sợ điều gì nữa, và anh phải nói với em một sự thật:

Cà phê pha với muối không phải là thứ đồ uống anh thích từ khi còn nhỏ như đã từng nói với em, lần đầu tiên dùng nó, anh đã rất khó chịu. Nhưng, từ khi có em, anh đã dùng cà phê mặn trong suốt những tháng ngày còn lại của cuộc đời mình. Và, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc về những gì anh đã làm để có được em trong cuộc đời này, kể cả việc uống cà phê pha với muối!”.

Nước mắt của cô đã làm nhòe hết bức thư.

Sau này, có người đã hỏi cô: “Vị của cà phê với muối như thế nào?” – “Ngọt” – cô không ngần ngại đáp.

Theo P.A

Thanh Niên/Chicken Soup

P/S: Câu chuyện này mình đã đọc từ rất lâu và đọc rất nhiều lần. Nhưng không hiểu sao mỗi lần đọc, lại có một cảm xúc khác nhau. Mình đang thèm được uống 1 tách cà phê muối quá……

DUYÊN PHẬN

Không biết răng hôm ni dậy sớm hơn thường ngày. Chắc do tối qua thức khuya không ngủ được nên dậy luôn, hê hê. Lang thang đi dạo 1 vòng xung quanh, tình cờ đọc được bài trên blog của em. Tự nhiên, mình liên tưởng đến hai chữ DUYÊN PHẬN. Nói cho đúng hơn là 2 chữ ni hắn ám ảnh trong đầu mình từ lâu rồi. Từ khi mình bắt đầu biết tin vào số phận…

Hồi đó, mình chẳng hề tin vào số phận. Mình cứng đầu và luôn cho rằng: cuộc sống của ta phải do chính bản thân ta định đoạt. Nhưng sau hàng loạt những biến cố xảy ra, mình đã ngồi suy ngẫm. Phải chăng những nỗ lực, cố gắng và phấn đấu của bản thân là chưa đủ, để có thể đạt được những cái mà ta cần và muốn? Mình có nhiều người bạn cao niên, có người còn lớn tuổi hơn cả ba mình. Ai cũng bảo mình, bây giờ ở cái tuổi gần đất xa trời ni, ai cũng tin vào số phận cả. Có lẽ sau chừng đó năm trải nghiệm cuộc sống của mình, họ đã tìm thấy một điều gì đó gắn chặt với cuộc sống của họ, mà ngay chính họ không thể lý giải được và đặt tên cho nó là số phận chăng? Bây giờ thì mình đã biết tin vào số phận một chút, sau một chút trải nghiệm quãng đời đã qua của mình.

DUYÊN PHẬN. Tại sao lại là duyên phận? Mình tin rằng, DUYÊN PHẬN = DUYÊN + PHẬN. (lại bệnh nghề nghiệp toán học rồi, hê hê)

DUYÊN: đó là nhân duyên, là sự may mắn khi hai người được gặp nhau giữa muôn trùng người trên cái thế giới này. Hãy thử tưởng tượng, bạn tình cờ gặp được 1 người. Dù chỉ mới gặp nhưng mà bạn có cảm giác rất quen thuộc, rằng mình đã gặp người ấy ở đâu rồi nhỉ? Sao mà quen thuộc và gần gũi quá. Theo lý giải về khoa học (của mình, hê hê), đó là những hình ảnh có trong tiềm thức của chúng ta. Khi chúng ta mơ ước và mong muốn như thế nào thì khi gặp đúng đối tượng có sự cộng hưởng về tần số nhân điện, những hình ảnh này sẽ được tái hiện và làm cho chúng ta có cảm giác gần gũi với đối tượng này. Còn theo lý giải về tâm linh (cũng của mình nốt, hê hê), đó là do sự hợp nhau về cung mạng và thời khắc gặp nhau chính là thời khắc tương giao giữa 2 cung mạng với nhau. Do đó, không phải ai cũng có duyên với nhau. Và như thế, người gặp người trên chiếc cầu DUYÊN.

PHẬN: Không có gì khác hơn, đó chính là số phận. Chính xác hơn, đó chính là một phần của số phận. Lý giải về tâm linh: do có “nợ” với nhau từ kiếp trước, kiếp này phải đầu thai lại để trả “nợ” cho nhau, hê hê. Con người sống trên cõi trần này bao gồm phần xác và phần hồn. Sau khi chết đi, chỉ có phần xác về lại với cát bụi, phần hồn vẫn còn lang thang trong không gian để tìm nơi trú ẩn mới. 2 linh hồn có “nợ” với nhau từ kiếp trước sẽ đầu thai lại ở kiếp này, tìm đến nhau và trả “nợ” cho nhau. “Nợ” là gì nhỉ? Có lẽ bây giờ mình vẫn chưa thể hiểu được hết ý nghĩa của chữ này. Có lẽ ngay trước thời khắc mình trở về với cát bụi, mình sẽ có một định nghĩa đầy đủ nhất cho chữ “nợ” của cuộc đời mình chăng?

Em ạ, anh sẽ không gọi đó là một nửa của mình đâu. Anh sẽ vẫn gọi đó là duyên phận của mình. Anh tin rằng, duyên phận là một phần quan trọng của số phận và những gì mà tất cả chúng ta đang làm hôm nay là để làm tốt đẹp hơn cái số phận đó của chúng ta. Anh biết em đang đi tìm duyên phận của mình, và anh cũng vậy. Nhưng có một điều trớ trêu (và cũng rất thú vị) là: không phải khi nào chúng ta đi tìm rồi chúng ta sẽ gặp đâu em ạ. Trước đây, anh đã từng bỏ rất nhiều thời gian và tâm huyết để đi tìm cái duyên phận của mình. Nhưng mà hình như nó luôn chơi trò trêu ngươi và trốn tìm với anh, em ạ. Có lẽ Thượng Đế luôn cho chúng ta gặp những người không có duyên phận với chúng ta, trước khi chính thức trao duyên phận vào tay chúng ta. Và như vậy, để thấy rằng duyên phận không phải dễ dàng để có được. Và như vậy, nó mới thực sự có ý nghĩa lớn lao trong cuộc đời của chúng ta.

Anh chúc em sớm tìm được duyên phận của mình. Mà chắc chắn là phải vậy rồi, vì em xứng đáng được như vậy!. Và nhớ là khi gặp được duyên phận của mình, hãy làm cho duyên phận đó trở thành hiện thực, em nhé!

“Số phận mang chúng ta đến với nhau. Nhưng chính chúng ta làm cho số phận đó trở thành hiện thực…”

Philip Hung Cao
#tekfarmer

English
Exit mobile version